27 tháng 12, 2008

Đêm lặng....



Nang Cua, Sinh nhat em Bong ma nang hon ho nhu sinh nhat minh i

Lâu lắm rồi mơí lọ mọ thức đêm như thế này. YM vẫn sáng rực rỡ những khuôn mặt cười. Nói được vài câu với em Nga, có lẽ nàng bận nên mình thôi không làm phiền nàng nữa.

Lọ mọ resize lại mấy trăm cái ảnh cho cháu Bông yêu quý. Hôm rồi cho cả lũ trẻ con đi Vincom chơi. Đã copy vào máy của nhà bố mẹ cháu rồi, nhưng bố chá đoảng quá, làm mất hết dữ liệu trong ổ cứng của laptop. Thật chẳng hiểu bố cháu nữa

Cái lưng mình đau nhức nhối. Bả vai phải đau tưởng chừng muốn bẻ gãy luôn cho rồi. Tự dưng thèm được ôm thật chặt, được massage và vỗ về...

Nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần cái CD "Qua cơn mê" của Đàm Vĩnh Hưng...Mình vốn không thích Đàm, nhưng nghe CD này cũng thấy vào tai chút chút. Thích nhất "thành phố buồn" ... Nghe bài này kí ức của mình là phố vắng, là đạp xe trong gió đông lạnh buốt, là mùi hoa sữa cuối mùa nồng nàn, là nỗi nhớ quắt quay, da diết.... Hình như lâu lắm rồi không còn cái cảm giác nhớ quắt quay như thế. Chỉ thấy không thể xa Bống và Cua được 1 ngày thôi

Bống dạo này cangf lớn càng bà già. Hôm nay tự dưng hát theo gần hết cái CD của Đàm làm mẹ trố mắt ngạc nhiên. Trời ơi, nhiều lúc mình quên khuấy đi rằng Bống mới hơn 4 tuổi, thế mà cứ tưởng như là Bống đã là một người bạn của mẹ, có thể chia sẻ với mẹ những nỗi buồn, những bài hát rầu rầu, đầy tâm trạng thế này đấy .

Cua thì nghịch kinh khủng khiếp. Tối nay mẹ chỉ thoáng lơ là đi chút xíu, thế là nàng đã kịp cậy tung cái phím laptop của mẹ lên rồi. Hic. Giờ type toàn bị lỗi. Buốt hết cả ruột, nhưng không cáu với nàng được, nàng có biết gì đâu? Còn toét miệng ra cười ấy. Mà nàng rất biết nịnh nhé, mẹ đi đâu về là bám chặt, là víu lâý, là ôm hôn rối rít, làm trái tim mẹ cứ là nhũn ra như bún...

Uh, chắc lên ôm nàng Cua, rôì thì hít thật sâu cái mùi xạ hương thơm lừng để relax mọi giác quan nhỉ?

Quá nửa đêm rồi...YM vẫn sáng rực những khuôn mặt cười....


Không có nhận xét nào: