Buổi sáng ông cậu lên, vì chuyện của nàng công chúa nhà cậu. Cả gia đình mẹ tôi chỉ có cậu là con trai, lại là cậu út. Cậu lại hiền lành và chịu thương chịu khó nên ai cũng thương, ai cũng quý. Chúng tôi, những đứa cháu của cậu luôn thích được trêu cậu, thích "nhậu" với cậu, chơi bài với cậu...Và đặc biệt là rất thương cậu, vì cậu vất vả quá. Tôi còn nhớ, hồi tôi còn nhỏ xíu- vì mẹ sinh em Nam bị đau mắt nên phải gửi tôi về quê ở với ông bà ngoại. Cậu lúc ấy cũng còn nhỏ, hơn tôi mười mấy tuổi nhưng nhỏ bé và vẫn còn "trẻ con" - tôi lại có tính "ăn vạ" và khóc dai. Mỗi lần cậu trêu, tôi lại ngồi góc nhà khóc ti tỉ cả ngày. ông ngoại vác gậy đánh cậu thì tôi mới nín. Có lần cậu đón tôi đi học mẫu giáo về, vì bất cẩn nên để chân tôi vào nan hoa xe đạp, tôi bị chảy máu nhiều và khóc vật vã. Cậu sợ xanh mặt, lại bị ông mắng. Lúc í tôi mới 3 tuổi, đã biết thương cậu đâu? Nhưng cậu rất chiều tôi, đi đâu cũng cho tôi đi theo. Tôi biết rõ chỗ các cậu chơi bi, đánh đáo...Ngày cậu cưới vợ, cũng là do ông bà sắp đặt. Tôi là người tìm ra cậu ở sân kho HTX khi đến giờ đón dâu

Cậu lên, là để đưa nó về quê "cải tạo" - rồi thì còn tiện thể bảo tôi đưa đi mua cho bà ngoại cái máy massage lưng. Bà ngoại tôi 86 tuổi rồi mà. Bà bị thấp khớp, giờ xương cốt đã mỏi nên bà hay đau và hay kêu khóc. Thế là giữa trưa nắng, 2 cậu cháu đi siêu thị. Ban đầu định đi Metro, nhưng tôi không mang thẻ, lại xa nên 2 cậu cháu rẽ luôn vào Big C. Loanh quanh một hồi rồi cũng mua được đồ. Tôi cũng tiện thể mua cái chậu massag chân cho mình vì được giảm giá 50% cơ mà.
Về nhà, cả nhà chỉ bấn lên vì cô em. Ai cũng tập trung vào nó mà không nhớ gì tới cái ví của tôi hết. Đến lúc cậu và em ra xe về TB rồi thì tôi mới nhớ ra ví của mình và tìm nhoắng lên nhưng không thấy. Gọi cho cậu, lúc thì cậu bảo để trên giường, lúc cậu bảo để trên bàn ...Lộn tung nhà cũng không thấy. Tôi cứ bần thần cả người. Tự dưng nước mắt ứa ra. Tiếc của, tiếc tiền, tiếc giấy tờ, tiếc đủ thứ trong đó...Toàn bộ tiền chi tiêu của gia đình, tiền đóng học phí của cô em họ đều trong ví đó cả...Rồi thì thẻ Pru, thẻ Fivimart, thẻ ATM Vietcombank, thẻ Incombank...Biết là không thể tìm lại, nhưng hi vọng mỏng manh vẫn khiến tôi gọi cho em P và nhờ em chở quay lại Big C. Khổ thân em P phải đi nắng nôi xuống đưa tôi đi mà vẫn công cốc. Vẫn không có tín hiệu gì là tìm lại được...
Tối ngồi ăn cơm, tôi cứ thần cả người. Ước giá như mình nhìn lại được cái ví, ước giá như bất ngờ tìm thấy đâu đó trong nhà...Thì điện thoại rung lên, số lạ hoắc:
- Alô, em có phải là TTTG, hôm nay em bị rơi ví không?
Tôi mừng quá, rú lên. Luống cuống hỏi, luống cuống cảm ơn...Lại còn hỏi "Thế sao anh biết số điện thoại của em ạ?" - "Ừ, thì anh thấy có phiếu bảo hành ghi địa chỉ và điện thoại em trong này" ----hí..hí..Mừng quá, mừng quá. Cảm ơn vì cái quyết định mua bồn massage chân của tôi. Nhờ đó tôi mới có cơ hội nhận lại vì "Anh thấy địa chỉ toàn ghi BN, chắc anh cũng chẳng lên BN mà trả cho em được"

Trời còn thương tôi mà...
6 nhận xét:
Hihihi chúc mừng chị. Anh kia tốt bụng, chị tốt bụng hơn nên chị mới gặp đượo người tốt bụng như thế
hẹ hẹ, và lại hôm sau cò nhận đc bao nhiu là quà nứa, đúng nà ở hiền gặp nành nhá chị iu của em
vẫn nhớ cái mặt hớn hở khi kể cho em nghe, hehe, ở hiền gặp lành mà
Chúc mừng chị!:)
Ở hiền gặp lành
Xuân tóc đỏ, hê hê
hú vía. Lần sau cẩn thận hơn, mẹ Khoai nhá :)
Đăng nhận xét