Buồn cười thật, hẹn hò với nhau, điện thoại cả chục cú. Thế mà Cận và Bi đến đầu tiên, ngồi tầng I càfe Corner. Tẩu đến, đi thẳng lên tầng II, chờ mãi chả thấy đứa nào, đói bụng gọi cơm ăn một mình

Ngồi bên bạn bè, mình bỗng chốc quên hết mọi buồn phiền, quên hết mọi bon chen, quên hết mọi mệt mỏi...Cuộc sống bỗng nhẹ bỗng, thanh bình, hồn nhiên và vô tư như hồi SV. Chẳng còn ông chủ, cũng chẳng có "sếp"...các bạn mình trở nên gần gũi, thân thiện...Vậy mà trong tay Tẩu là 40 nhân viên, với Cận là một công ty sắp hình thành, hàng trăm "đệ tử". Với Bi là một nứơc Mỹ sa hoa....Và mình, một cô giáo với những niềm vui nho nhỏ bên học trò. Chúng mình ngồi với nhau, y như hồi còn là SV. Những kỷ niệm ùa về, những đêm mưa đi lang thang, những giận hờn nho nhỏ, những tình cảm đầu đời không thành ước nguyện. Nhưng sau tất cả, chúng mình đã giữ lại được tình bạn, một tình bạn chân thành, ngọt ngào. Đôi khi, với mình hạnh phúc chỉ là những điều nhỏ nhặt như thế. Các bạn hiểu không? Mình yêu các bạn vô cùng! Mình luôn mong tất cả chúng ta sẽ hạnh phúc..Liệu bây giờ, có mấy ai còn được một tình bạn như của mình và Cận? Như mình và Bi? như Tẩu, như Hạnh, như Hiền, như Nhường?...Ah, nhắc tới Nhường, tao mới cần phải nhắc nhở mày phải yêu và lấy chồng đi thôi, đừng mắc bệnh "lười yêu" nữa. Cuộc sống tươi đẹp vô cùng khi mình làm MẸ. Trong bọn mình, chỉ còn mày và chị Nhung thôi đấy..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét