30 tháng 10, 2008

Vail Love Story 2

Betsy leo một cách mệt nhọc lên đường núi đá gập ghềnh. Có những chỗ xe nghiêng đến nỗi em cảm giác như hai đứa mình sắp bị bắn ra ngoài. Thỉnh thoảng anh lại mở miệng trấn an khi nhìn thấy khuôn mặt cố gắng giữ bình tĩnh của em:
- Mình ổn mà.

Đến cái dốc cao, anh nói với Jason: Sợ cô ấy (Betsy) không lên nổi đâu mày ạ. Để tao tìm đường khác lên thử?
Jason thúc: Cứ thử đi.

Thế là Betsy lại hì hục bò lên cái dốc cao ngất ngưởng. Được nửa đường, anh bảo: Em ra đi. Bước ra đằng trước xe ấy.
Em hơi lo ngại khi anh bảo em ra khỏi xe. Xe ép chặt vào mép đường, em không có đường bước ra trước. Em bèn đi vòng phía sau, cũng là lúc Betsy lao tuột xuống, bay về phía em.

Anh thét lên. " Anh bảo là ra đằng trước!"

Betsy không có thắng, nên anh rồ ga lên cho xe đừng cán qua người em. Cả anh và xe lao thẳng vào đám bùn bên lề, xe thì chổng lên, kẹt cứng.
Em chạy nhanh lên dốc. Jason bảo hay là dùng xích kéo Betsy lên. Sợi xích mình có cũng ngắn quá, dốc thì quá dài.

Loay hoay thế nào mà anh de xe ra được, rồi đi bọc con đồi khác lên. Em đứng nép cạnh con đường, chờ hình ảnh cái xe jeep màu vàng. Chắc anh giận lắm rồi.
Được mười lăm phút, thì em đã nghe tiếng Betsy từ đằng xa. Em vừa bước gần hơn vào lề, thì anh trờ tới.
Nháy mắt với em, anh hỏi:
-Cô gì ơi, có cần quá giang không?

Em bật cười hỏi: Anh cũng đi hướng đó à? Ừ thì cho tôi đi nhờ với.

Em leo vào xe. Anh hôn nhẹ lên môi em, thì thầm: - Em làm anh sợ quá. Anh suýt giết em rồi.

Đi được 5 phút nữa thì mình thả trại. Anh cưa cây gỗ nằm ngả dài bên đường. Em cũng lon ton phụ gom những khúc cây mà đối với em là nặng chình chịch. Em chỉ ôm một lần một khúc thôi mà đã đi lặc lè. Được 6, 7 lần như vậy, thì anh bảo: - Xong cái này, em ngồi nghỉ giải lao đi.

Gom xong, anh dạy em nhóm lửa. "Em nên bắt đầu từ một đống củi nhỏ thôi." Anh bảo vậy.
Thế mà mình cũng có một đống lửa vĩ đại suốt tối. Cứ sắp hết củi, anh lại gắn đèn nhỏ lên cái nón xanh của anh, mò mẫm đi chặt. Tóc anh vàng, dài gần chấm vai, hôm nay anh cột lại gọn gàng. Em chỉ nhìn thấy cái đuôi gà ấy thôi là lại thấy hạnh phúc. Chẳng hiểu sao?

Anh bật nhạc lên. Những bản nhạc đồng quê da diết. Anh bảo: Anh muốn em nghe những giai điệu này. Em nghe thật kỹ nhé, từng lời,...

Tim em thắt lại. Em ngồi lặng lẽ nhìn đống lửa cháy bập bùng.

Anh vân vê những ngón chân bé xíu của em. Anh cũng im lặng.

"...Nếu em không thể nói là em yêu anh, hãy nói là em ghét anh đi. Là em ân hận mỗi lần em ôm anh thật chặt trong vòng tay em.
...Nếu em không thể là của anh mãi mãi, hãy để anh ra đi. Nếu em không thể làm ngược những điều sai, em cứ làm ngược những điều đúng đi..."

(Undo the right- Willie Nelson)

....

- Làm vợ anh nhé?

....

(Phan Trang)

Không có nhận xét nào: