7 tháng 1, 2007

Bông hồng tình đầu.






Tình đầu mong manh...........


Tôi quen anh trong đám cưới của một người quen, anh không có điều gì ấn tượng ngoài cái nhăn mặt ngộ nghĩnh, phụng phịu như một đứa trẻ hay hờn dỗi. Tôi nhìn anh và bật cười. Hai mươi mốt tuổi, tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ con, hồn nhiên và nghịch ngợm, bướng bỉnh. Rồi tôi chơi với anh, cũng tự nhiên và vô tư như mình vốn vậy. Anh không đẹp trai nhưng có duyên. Và luôn làm tôi cười như nắc nẻ bằng những câu chuyện hài hước của anh. Mười mấy ngày quen nhau, anh đã mang cho tôi những nụ cười...Rồi anh đi, xa rất xa....Tôi lại là tôi, đôi lúc nhớ anh như nhớ một gương mặt trẻ thơ ngộ nghĩnh, hờn dỗi rồi thầm cười một mình. Không cả một ý nghĩ anh sẽ yêu tôi hay tôi sẽ yêu anh. Để rồi...thời gian hay chính anh đã làm tôi xoay chiều những ý nghĩ của mình???

Bốn tháng sau, anh về phép. Mang cho tôi rất nhiều quà, tôi liến láu kể cho anh nghe bao nhiêu chuyện không đầu không cuối. Rồi trêu chọc anh...Ngày ấy, hạ bắt đầu rụt rè trên phố. Anh gọi cho tôi "Em đi uống cafe với anh nhé" Tôi "Vâng" với anh ngoan hiền như một đứa trẻ. Có ai đó nói rằng" nếu lần đầu tiên hai người đi chơi với nhau mà gặp mưa thì sẽ gặp may mắn" . Tôi không biết mình có nên tin không? chỉ ký ức chẳng thể xoá nhoà cái đêm hôm ấy. Mưa đầu hạ nồng nàn mùi đất và lần đầu tiên bắt gặp cái nhìn anh thật lạ. Bất dưng, trái tim tôi đập lỗi nhịp, lại tự cười mình vớ vẩn. Rồi anh đi, với niềm đam mê của mình, với bầu trời và cánh én bạc. Tôi đi tiễn anh, lần đầu tiên thấy mình có cảm giác thật lạ. Tôi luống cuống, anh luống cuống. Bạn bè trêu chọc...Chẳng ai dám nói với ai điều gì. Chỉ có cái nắm tay vội vàng và ánh mắt tha thiết lúc tàu rời ga. Và tôi, thảng thốt nhìn theo đoàn tàu, lời anh gọi tên tôi rơi vào thinh lặng, vang vọng mãi mãi, mãi mãi sau này lời gọi tha thiết đó vẫn tha thiết trong trái tim và ký ức của tôi. Lần đầu tiên, tôi biết mình không níu giữ nổi trái tim. Như nhớ một điều gì vừa lạ, vừa quen, như nôn nao thật khó tả...

Bốn tháng nữa trôi qua, anh lại về phép...Chỉ một tuần nhưng tôi đủ cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc dịu dàng. Bên anh, tôi ríu rít chuyện trò như một đứa trẻ và thường dỗi hờn với anh..Anh vẫn mắng tôi trẻ con và ngốc nghếch ...Những kỷ niệm bên anh bình dị và ít ỏi. Tôi như một người keo kiệt gìn giữ chúng cho riêng mình như những kỷ niệm vô giá. Vậy mà giờ đây...chỉ còn mình tôi hoài vọng mãi về những ngày đã qua. Làm sao tôi có thể quên cái đêm trước ngày anh đi, làm sao tôi có thể quên ánh mắt, nụ cười và giọng anh thầm thì cái điều thiêng liêng ấy? Tôi đã bối rối cúi mình...Đêm ấy, trời nổi gió....
Lẽ nào lời anh nói chỉ là gió thoảng hả T? Em đã dại dột khi sống thật là mình quá phải không anh? Em đã vô tình khơi lên trong anh niềm- kiêu- hãn- đàn - ông..Em không trách anh đâu, T ạ.! Mà chỉ buồn cho mình thôi. Em đã trẻ con quá phải không? Còn anh, lại không hiểu điều đó. Anh không hiểu rằng dẫu sao em cũng vẫn mang một trái- tim- con-gái...


Tôi tình cờ đi qua phố cũ, nơi có quán cafe rợp bóng cây, hồi ấy tôi và anh ngồi bên nhau...Ký ức gọi về rát bỏng trái tim. Nghe mơ hồ lời hát ai vọng tới "Cho em một ngày, một ngày thôi. Một ngày không mưa rơi, mưa rơi buồn tủi...." Tôi đã chờ anh, cồn cào nỗi nhớ....để lúc này, anh đang ở rất gần mà lại vời vợi xa...Ngày mai anh lại đi rồi...Tôi biết mình yêu anh, rất thật từ trái tim. Tôi chấp nhận tất cả, thời gian và khoảng cách...để có anh bên mình. Tôi đã làm theo những gì trái tim mách bảo, tôi cứ ngỡ là mình có quyền...Tôi đâu biết được rằng mình khờ khạo? Tình yêu cần có nghệ thuật, mà tôi nào có sống khác mình bao giờ?

Tình yêu với tôi, không phải là một trò đùa đem ra tung hứng với nhau. Tôi đã tin anh hiểu tôi, tôi không trách giận anh đâu. Chỉ tự trách mình trẻ con, đã không gìn giữ được hạnh phúc của mình. Có phải là vì tôi chưa được "thực tập" bao giờ? Những giận hờn vô cớ, không thể gọi tên. Những lần anh gọi điện, tôi đã dỗi hờn, lụng bụng..Tôi đã làm anh mệt mỏi và buồn chán. Nhưng chẳng thể nào anh hiểu được lời từ trái tim tôi...Anh im lặng, dù đang ở HN. Tôi buồn vô cùng. Có phải cái TÔI của anh và tôi đều quá lớn không? Nên đã để hạnh phúc qua đi vô cớ? Những lý do vụn vặt mà không ai vượt qua nổi? có phải cả tôi và anh chưa đủ để hiểu và cảm thông với nhau? Nhà văn ĐTB đã viết " Tình yêu không chỉ là hai người cùng nhìn về một hướng, mà đôi lúc còn phải nhìn vào mắt nhau, để giúp nhau lấy đi những hạt bụi trong mắt"..Anh không làm được điều đó, anh không hiểu được rằng yêu nhau, người ta cần phải biết nhau hoàn thiện nữa...

Một lần anh hỏi "Em không thích người yêu chiều, phải không?" Tôi gật đầu, mà anh đâu hiểu rằng đứa con gái nào mà chả muốn được thương yêu, chiều chuộng? Tôi cũng có nhu cầu được quan tâm, chăm sóc...Còn anh, cứ lững lờ và dửng dưng như gió...Ngàn lần tôi tự hỏi "Anh có yêu tôi thật lòng không?"


Anh bảo tôi hãy quên anh đi, anh sợ tôi khổ, anh sợ tôi sẽ phải bươn chải với cuộc sống sau này vì anh. Anh thương tôi và không muốn tôi khổ. Làm sao em có thể dễ dàng thay đổi mình hả T? Em hiểu và yêu anh thật lòng. Em yêu những gì LÀ ANH. Và em muốn mình có thể sẻ chia với anh tất cả mọi điều trong cuộc sống. Em cần một điểm tựa cho trái tim mềm yếu của mình. Nhưng em biết, trái tim mình cũng đủ dũng cảm để chấp nhận sự xa cách. Cuộc sống nhà binh không cho phép anh làm những điều anh muốn. Em hiểu.....Anh nói nhiều lắm, còn tôi, thấy sống mũi của mình cay nồng. Lẽ nào anh yêu tôi thật lòng lại muốn rời xa tôi? Và cái câu hỏi cũ mèm lại xoay vần trở lại "Anh có yêu tôi không?" Em biết mình đủ can đảm đối mặt với sự thật, T ạ. Nếu không còn yêu em nữa, anh hãy nhìn thẳng vào mắt em như cái đêm anh nói lời đầu tiên. Đừng tự bao biện cho mình bằng cái gọi là tình thương, T ạ" ..


Nhưng rồi anh im lặng. Tôi không hiểu vì sao? Không hiểu anh đang nghĩ gì. Tôi vẫn tin anh không lừa dối tôi. vẫn tin anh không phải là người vô tâm, hời hợt. ..Có thể vì tự ái của anh quá cao? Chỉ vì cái đỏng đảnh con gái của tôi thôi sao?Anh không hiểu tôi. Thì làm sao tôi có thể níu giữ những gì không phải là của mình? Tôi khóc nhiều cho những kỷ niệm. Tôi không tin là anh chỉ đùa với tôi. Vì tôi đâu có lỗi gì? Tôi sẽ phải tập quen với ý nghĩ không còn có anh trong đời, không những lá thư nồng nàn hơi nắng đường băng. Tôi rồi sẽ phải xếp kỷ niệm vào một ngăn nhỏ của trái tim. Nhưng tôi biết, mình sẽ rất khó khăn để đi qua thời gian…tôi đâu phải là người dễ dàng quên lãng? Những gì đã có với anh, dù rất ngắn ngủi, dù chỉ là những ánh mắt, nụ cười, cái nắm tay rụt rè, vội vàng…em vẫn rất trân trọng như một phần cuộc đời mình, T ạ!

Giờ đây, tất cả đã ngủ yên trong tiềm thức. Anh đã lặng lẽ ra đi. Bỏ lại tôi với những kỷ niệm và những cái giật mình khi nhìn ai trên phố giống anh, khi nghe mọi người vô tình nhắc một cái tên thân thuộc…Tôi biết mình không còn đủ niềm tin để dễ dàng dành cho một ai đó nữa. Nhưng tôi thấy mình thanh thản hơn. Không còn những giận hờn, không còn những trách móc, nhớ mong…Tôi sẽ chẳng bao giờ còn được hờn giận với anh nữa dù chính điều đó đã mang anh ra khỏi tầm tay tôi..

Biết anh có còn bận lòng về những gì đã qua? Ồ, tôi tin anh, tin vào cảm nhận của mình rằng một ngày anh sẽ hiểu tôi…Dù lúc này, tôi không còn tự hỏi “Anh có dễ lãng quên những gì đã có?”

(Áo Trắng- số 88 năm 1998)

hôm nay tự dưng moi trong tủ ra cái này, thấy vui vui...Ai cũng có một "bông hồng cho tình đầu" trong trái tim, cái thời trẻ trung, ngây ngô và trong trẻo...Như ánh mắt mình chưa vướng bụi trần ấy.

12 nhận xét:

[deleted] nói...

tớ chỉ được lên Áo trắng 1 lần, Mực tím vài lần gì đó... cũng bon chen với các bà tý, hồi ấy mỗi khi có bài đăng sao mà vui miên man cả tuần ý.

Lion nói...

Cái ảnh của bà chị chụp từ khi nào mà non Kháu Gái thế chị (comment roài đấy nhé :))

2Ti nói...

Cảm xúc thật với tay bút giản dị, tình cảm nên dễ thương lắm. Đây có phải bài mà nhuận bút của em bị lão nhà thơ dở dở C nẫng mất ko?

... nói...

Ui, ngưỡng mộ các bà chị quá!

♪mèo♥điệu® nói...

ac ac. bài của chính chủ à ? tớ là cựu thành viên của But nhóm Áo trắng đấy nhé. ;))

Mẹ 2Khoai nói...

hí..hí..Tiết lộ với cả nhà, đây đúng là mối tình đầu cào cào bọ xít của tớ đấy. Tình iu của 3 cái nắm tay vội vàng và chưa một nụ hôn nhé. Thế mà ngọt ngào phết. Giờ vẫn chơi với nhau,thân và quý như anh em trong nhà í..hí..hí..Hồi đó năm thứ 4 roài, nên mới để cái ảnh năm 4 lên "minh hoạ" đấy. Công nhận, ngày xưa còn trẻ mình cũng xinh đáo để cơ...:)))
Chị Titi: Không chị ạ, bài này em đăng ở Áo Trắng, còn bài mà bị cuỗm nhuận bút là ở SINH VIÊN cơ. Hôm nào em đăng bài í nhé.
Mèo: Trời, thế là trái đất quay tròn rùi, tớ thường xuyên đăng bài ở Áo Trắng đấy. bút danh của Mèo là gì thế? Tớ kí linh tinh cả, nhưng nhiều nhất là DIỆP SƯƠNG đấy. có quen không nhỉ? hì..hì..

Chiêu nói...

Em doc ma cu tuong chi viet ve moi tinh dau cua chi, den khu'c cuo'i thi chung hung ;)) Cai TOI cua moi nguoi luon la vat can lon nhat trong tinh yeu, chi nho` ^^

Quỳnh Vy nói...

Được Diệp Sương động viên sẽ làm SẾP sau khi học xong, nghe ham quá là ham, mình bèn vùng dậy, tiến lên !
hìhì
Diệp Sương. Giọt sương trên lá.
Dễ thương !

Mẹ 2Khoai nói...

@Mecghi: Không ngờ đấy bà thông gia ạ, bà thật là tuyệt vời. Tôi ngưỡng mộ bà lắm í. Đúng là giờ không thể nào quên được cảm xúc của lần đầu tiên được đăng báo, và cả những lần sau cũng chả giảm đi chút nào, bà nhỉ?
@Tigôn: hì..hì..
@Diềuhâu: Ừ, được lắm chứ em, nhưng đôi khi sợi dây tình mình muốn thắt, nó lại thắt nhầm sang..sợi dây khác mới chán chứ lị :))
@Quỳnh Vy: Ừ, lúc đó đừng quên bạn bè nhé :)))
Bạn là người "dịch" đúng nghĩa bút danh của tớ đấy, ít người dịch được cái ý nghĩa đơn giản này, thế mới bùn cười chứ?!!

dieuhau nói...

:) ối đụng phải lò văn thơ rùi!
Em ở nhóm áo rằn ri có chị nào quen không?
Hi hi đùa thui
"Sợi dây tình em thắt lại một vòng
Điểm đầu là điểm cuối có được không?

Bi đầu to nói...

Tư tưởng lớn gặp nhau chị nhỉ, em cũng vừa có 1 entry ngắn ngắn cho mối tình đầu, dù ko ngọt ngào như chị! Chị vui nhé!

Thuy Dam Minh nói...

Thơ mộng thế này, vất vả là phải rồi. Cố gắng lên em nhé!