26 tháng 7, 2006

Bống và Gấu



Cái hình này, là khi lần đầu tiên Bống được đi chơi công viên Thủ Lệ, say sưa với voi, khỉ, hổ, sư tử, ngựa vằn....Về nhà còn bắt chước voi đu đưa người nữa chứ? Bống cũng "ra dáng" làm chị khi đi cùng Gấu, Gấu cũng hăm hở lắm, mà chẳng biết có hiểu gì không? nhưng cũng thấy chạy nhảy khắp nơi, hò hét váng trời. Hai chị em bảo ôm nhau chụp hình, thì chị Bống "bạo lực" quá nên làm cho em ngã bổ chửng luôn, khóc hết nước mắt. Còn Bống, tự dưng thấy em Gấu khóc cũng sợ xanh mặt. hihi..Lâu lâu phải cho Gấu thử lòng dũng cảm một tí chứ? Mình mong sau này, 2 chị em lớn lên cũng sẽ thương yêu nhau như chị em ruột.


Mình và Cận, thân nhau như không thể thân hơn. Là một minh chứng hùng hồn cho câu nói "Có tình bạn thật sự giữa một người con trai và một người con gái". Chúng mình chơi với nhau, đã hơn chục năm rồi. Một tình bạn hoàn toàn trong sáng, và luôn là niềm tự hào của mỗi người. Mình có thể hãnh diện khi nói rằng, chúng mình thật sự thương nhau như ruột thịt, cùng chia sẻ mọi khó khăn, mọi vui buồn...Và tình bạn đó, đủ lớn, đủ đẹp để chồng mình và vợ Cận cũng chia sẻ, cũng vun đắp để cho tình cảm 2 gia đình vững mạnh. Mình quý Vân và yêu Gấu vô cùng. Mỗi lần về, thấy Gấu còi cọc là mình cũng xót xa. Em Vân cũng thương con, cũng chăm lắm mà chẳng hiểu sao Gấu không mập như Bống. Bống thì bây giờ phải "hãm phanh" vì ai cũng kêu mập quá. Đi đâu cũng cao, to hơn mấy đứa 3 tuổi, hihhi...Mình bị mọi người công kích mãi vì không chịu cai sữa cho con, nhưng mình muốn cho con bú đủ 24 tháng, với lại bây giờ nghĩ tới việc cai sữa cho con cứ thấy thương thương...Bống thì những lúc "lên cơn" lại sà vào lòng mẹ "Mẹ ơi, cho Bống bú tí, Bống thèm lắm rồi" thế là mình lại không cầm lòng được...Mà ai cũng bảo, 2 bố con nhà này ăn hết phần của mẹ.

Mình cũng thấy sợ khi càng ngày càng "hao mòn" đi, nhưng chẳng biết làm thế nào bây giờ! Chăm con thì tốt thế, mà chăm bản thân mình mãi không xong. Thế này làm sao mà có sức sinh thêm em bé nữa cơ chứ? Nghĩ tới sinh con, nuôi con nhỏ, mình cũng "hãi" lắm, nhưng dù gì cũng phải có em cho Bống. Mình cũng thích có 2 đứa con, ngoan ngoãn và đáng yêu như Bống là hạnh phúc rồi. Những chuyện "lặt vặt" khác, tự nhủ rồi cũng phải dần quen thôi...cuộc sống gia đình nào cũng thế, không thể có một hạnh phúc hoàn hảo kiểu như "luôn đầy ắp tiếng cười" như sách báo được. Mỗi người đều phải có ý thức, trách nhiệm vun đắp thôi. Mình cũng đã tâm sự với Kều nhiều về những suy nghĩ, những ước mong của mình, và anh cũng đang dần thay đổi. Mình cảm nhận được anh muốn làm mọi điều vì mình, vì con và gia đình.. Nhưng đôi khi nóng giận lại không kiềm chế được, âu cũng là "hậu quả" của bao nhiêu năm anh làm nghề quản lý nhà hàng...Mình hiểu, và cố gắng bao dung với anh nhiều hơn, nhẫn nhịn hơn để con luôn hạnh phúc...

Không có nhận xét nào: