Em chẳng dám yêu anh đâu vì em sợ mình sẽ khóc
Những đêm dài tha thiết chờ mong
Em sẽ cố ngăn mình không nhớ
Để chẳng bao giờ dang dở trong nhau
Cuộc đời ngắn còn nỗi buồn thì sâu
Anh gần lắm rồi lại xa xôi lắm
Anh đi rồi, bỏ lại em thăm thẳm
Nhớ nhung hoài, khắc khoải đến nghìn năm
Em đã đi qua bao nỗi thăng trầm
Mà không có một bàn tay nắm chặt
Nên nỗi cô đơn chất đầy đôi mắt
Vẫn chẳng thể nào dám níu tay anh...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét