1 tháng 4, 2008

The Fool day= The Bad Day

Hôm nay là ngày Cá tháng 4 đấy.Nhưng chẳng còn tâm trí đâu mà đùa, mà kể chuyện vui nữa. Đã dự định kể cho mọi người nghe về một kỉ niệm đáng nhớ trong ngày này thời sinh viên rồi. Mà....


Đêm qua ba mẹ đã bay vào SG rồi. Mẹ cũng mệt, cũng chưa muốn đi nhưng thương Nana không có ai trông. Vì bà ngoại Na phải ra HN làm nhà. Hơn 1h đêm ba mẹ mới vào tới nơi. Sáng nay mẹ gọi điện ra sớm, trong lúc mình đang cho Bống ăn sáng chuẩn bị đi học. Mẹ bảo em Nam mất máy tính xách tay rồi, huhu...Cứ bần thần cả người. Mẹ vẫn bảo với mình năm nay mẹ và em Nam hạn nặng lắm. Mẹ đi rút thẻ trên đền Tiên la cực xấu,xấu tới mức mẹ không muốn đọc nữa. Vậy là, mẹ thì mất mẹ, còn em Nam thì mất tiền, mất của.


Đang ăn sáng, mình nói với gái lớn "cậu Nam mất máy tính xách tay rồi con ạ" - Bống bảo "Để Bống bảo cậu Nam mai mua cái khác" - " Nhưng máy tính của cậu Nam nhiều tiền lắm, nhiều tiền hơn máy tính nhà mình nhiều" - "Mẹ gọi điện cho cậu Nam đi" . Mình bấm máy. Hai cậu cháu xì xà xì xồ nói chuyện với nhau một hồi, Bống chẳng hỏi gì chuyện cậu mất máy, tự dưng hỏi bụp một câu "Cậu Nam có buồn không?" làm ông cậu cứ ngớ người ra (vì chưa biết là chị cũng biết chuyện rồi mà). Mình gọi điện hỏi, thì em Nam bảo còn mất tiền nữa. Tiền mừng tuổi của Na và tiền của mợ Lan tới hơn 9tr đồng. Mợ Lan tiếc tiền mới nên chưa đem gửi ngân hàng. Vẫn còn may, nhà em Nam ở chung cư nên nó chỉ dám lấy những thứ nhỏ gọn. Chứ không thì...


Đêm qua ba Kều không về. Cả đêm mình đau đầu không ngủ được, đau tưởng chừng như có ai cầm búa tạ gõ vào đầu vậy. Sáng nay gọi Bống dậy sớm đi học, bảo con là mẹ đưa con đi học nhé. Đây là màn đối thoại của 2 mẹ con:


- Con gái, dậy đi con, dậy đi học nào. Mẹ đưa con đi học nhé (Bống thèm mẹ,nên thích mẹ đưa đi học lắm)

- Ba Kều đâu mẹ (giọng còn ngái ngủ)

- Đêm qua ba Kều không về.

- Thế ai trông em Cua?

- Mẹ khoá cửa em trong nhà cho em ngủ, mẹ đưa con đi một tẹo là về ngay.

- Thôiiiiiiiiii (giọng dài ra, phụng phịu). Mẹ gọi điện cho dì Thảo, dì Thuỷ sang trông em Cua đi.

- Mẹ gọi rồi, nhưng các dì ngủ, các dì tắt máy rồi.

- Thôiiiiiiiiiiiiii, mẹ tìm ai trông em Cua đi.

- Ừ, để mẹ nhờ bác nhà anh cu nhé (Bên cạnh phòng nhà cháu là 2 mẹ con bác học sinh tại chức trường mẹ cháu mà).

Thế là chưa nói xong, cháu đã chạy ra mở cửa, vẫn quần áo phong phanh như thế sang nhà hàng xóm, rồi về phán một câu:

- Khoá cửa rồi mẹ ạ, không có ai ở nhà.


Em Cua thì rất ngoan, buổi sáng em ngủ tít mít, có đi đến trưa cũng chẳng sao cả. Nên mẹ yên tâm khoá cửa em trong nhà. Nhưng chị Bống thì cứ băn khoăn, bận sận mãi. Mẹ đưa tới lớp còn dặn với mẹ "Mẹ về nhanh lên không em khóc"


Cả nhà thấy chị Bống thương em Cua chưa? Tội nhất là chị Bống thèm mẹ, muốn mẹ ôm khi đi ngủ, nhưng chỉ cần nghe em e e là chị đẩy mẹ ra, quay ngoắt vào trong tường ôm gối ôm ngủ mà không hề phàn nàn, kêu ca gì hết. Nhiều đêm mẹ thương quá, quay sang ôm chị ấy mà nước mắt cứ lăn thôi...

3 nhận xét:

Pham Thu Trang nói...

Bong tinh cam, dang yeu qua chi nhi? That la hanh phuc khi co 1 co con gai dang yeu nhu the.

Riêng điên điên nói...

Chị Bống ngoan quá, sau này đố ai bắt nạt được em Cua của chị Bống nhé. Mà nhà chị cũng xui nhỉ, nhưng rồi cũng qua thôi chị ơi :) Cố lên :-)

AnnA&ZinZin nói...

Chị Bống thương em quá. Mà bác Giang cũng đừng chủ quan, không nên để em Cua ở nhà một mình đâu mà, lỡ tự dưng em tỉnh dậy thì sao, rồi... lỡ nhà cửa có việc gì (dại miệng!)... thì tội em Cua lắm.