Thế là em Cua đã chính thức "đi viện" và..gặp bác sĩ. Đêm thứ 4, Cua ho nhiều quá, mẹ thức gần như trắng đêmm với em. Buốt ruột không chịu nổi. Thế là sáng thứ 5 quyết định đưa Cua đi Hà nội. Nhưng không làm thế nào mẹ tỉnh ngủ được sớm. Mãi 10h mới gọi điện cho bạn Cận, bạn í bảo sang sớm bạn í đưa đi khám rùi. Nhưng lùng nhùng mãi 12h30 mới sang tới HN. Mưa lâm thâm, lành lạnh. 2 mẹ con đứng co ro trong cái nhà chờ xe bus ở Long Biên. Chờ Cận tới đón. Buổi chiều Cận lại có đại hội chi bộ. Nên chỉ đưa được 2 mẹ con về Ngã Tư Sở nhà bà Đằm thôi. Mẹ muốn ngủ lắm, 2 mắt ríu lại nhưng sốt ruột Cua ho quá. Nên quyết định ôm em vào viện. Gọi cho cô Hà (bsterexa), cô í bảo cứ đưa em tới. Thế là 2 mẹ con gọi xe ôm đi. Thật may là có cô Hà. Cô động viên 2 mẹ con, rồi đi nộp tiền chụp X cho em Cua, dắt 2 mẹ con vào khoa Nhi. huuh. Mẹ chưa từng thấy mình mệt đến thế. Cơ thể thì rũ ra, còn 2 mắt thì ríu lại. Ngồi chờ cô Hà ở ghế đợi hành lang, mẹ ôm Cua mà...tựa ghế ngủ gục luôn. Lúc cô Hà ra, mẹ vẫn còn rũ rượi.
Bế Cua vào chụp phổi. Đặt em nằm trên bàn. Em còn toét miệng cười với mẹ và bác sĩ nữa. Chẳng khóc lóc gì. (Còn chị Bống thì khóc ngằn ngặt hồi cũng phải chụp phổi đó). Em chưa bị viêm phổi, nhưng em bị viêm phế quản. Hic. Thế cũng đủ cho mẹ phải đau tim rồi. Hôm qua trong lúc bế em ngồi chờ bs khám. Mẹ nhìn thấy một bé phải thở bình. Bé rất xinh xắn, da trắng, môi đỏ, tóc đen lánh...Mẹ cứ nghĩ đó là bé gái, nhưng cô Hà nhìn trộm được lúc mẹ bé thay đồ cho bé mới biết đó là bé trai. Mẹ chỉ nhìn bé đó thôi, mà cứ ứa nước mắt. Thương bé quá. Bống và Cua mới hơi ốm một chút, mẹ đã thấy nhói lòng, đã thấy bấn loạn tâm thần rồi...
Bác sĩ cho Cua uống Zinat, nhưng ra ngoài hiệu thuốc không có. thế là bs bán thuốc cho thuốc thay thế là Zithromax. Cô Hà bảo thuốc này rất tốt (mỗi tội đắt, hic). Cho Cua uống tối qua, xong một lúc em ị 2 lần, đen sì luôn. Mẹ lại lo quá. Trưa nay cho Cua uống thêm một cữ nữa, thì em ói ra toàn bộ thuốc và sữa luôn, uống thêm cả Mucomyst và thuốc nhỏ mũi pivalone nữa. Vậy là mẹ phải cho Cua uống lại thuốc. Tối về em ị 2 lần, không còn đen nữa nên mẹ bớt lo hơn.
Cua mau khỏi nhé. Mẹ thương em lắm. Hồi chị Bống ốm, mẹ thương chị nhưng không có cảm giác thắt lòng như với Cua, vì chị Bống dù ốm nhưng vẫn luôn ngủ ngoan, ăn khoẻ. Còn Cua, con lười ăn, lười bú quá nên mẹ xót ruột lắm.
Sáng nay để Cua ở nhà với bà Đằm, dì Phương. Mẹ đi mua ít đồ, mua giáo trình học. Trưa về, thấy Cua nằm một mình tội nghiệp quá, thương em quá. Bà ngoại cũng luôn bảo thương Cua, vì Cua tồi tội. Mẹ cũng thương Cua lắm lắm. Nhưng mẹ chẳng hiểu sao bà Đằm và dì Bình lại nghĩ mẹ không thương Cua, mẹ không chăm sóc Cua chu đáo, mẹ cứ vất em vơ vưởng...Mẹ rất buồn và khó chịu khi nghe như vậy. Bởi, mẹ chắc chắn một điều, với Bống và Cua, mẹ chăm và yêu thương hơn bất cứ điều gì trên đời. Nhưng mẹ luôn muốn 2 con biết tự lập. Nên không phải luôn luôn, lúc nào mẹ cũng ôm Bống, ôm Cua trong tay. Khi đi ngủ, mẹ cũng không muốn Cua phụ thuộc vào mẹ. Mẹ không giống dì Bình với chú Hiền, ôm em Bông trong lòng để ngủ. Bởi thế, nên em Bông ngủ không sâu giấc, nếu đặt em nằm một mình, em sẽ tỉnh giấc ngay. Còn Cua, nhạc sàn đập sình sịch bên tai, em vẫn ngủ ngon lành.
Mà, dì Bình cũng nên hiểu rằng, chẳng có người mẹ nào không yêu thương con mình. Cũng như mẹ luôn tin rằng dì Bình yêu em Bông hơn bất cứ điều gì. Nhưng mỗi người có một cách thể hiện riêng, phải không Cua yêu? Mẹ tin là Cua cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, nên mỗi khi mẹ ôm em, hôn em là em cười rất rạng rỡ...
Chiều nay, mẹ đã tính nước gọi taxi để 2 mẹ con về Bắc Ninh vì buổi trưa trời mưa. Nhưng tới chiều thì trời lại nắng, nên 2 mẹ con lại xe ôm ra bến Lương Yên, rồi lên xe bus về. Cuối tuần, xe đông khủng khiếp. Mẹ mệt không cưỡng lại được, nên 2 mẹ con cũng ngủ gà ngủ gật trên xe. Về tới nhà thì đâm sấp dập ngửa tắm rửa cho chị Bống, rồi đun nước tắm cho Cua, tắm cho mẹ, rồi ăn uống...Thế mà mẹ cũng đã làm được hộp kem dâu để tủ lạnh rồi đấy. Món kem của mẹ thành công rồi, thích quá.
Giờ mẹ tin rằng, nếu cho mẹ ngủ, mẹ có thể ngủ thẳng giấc tới...chiều mai. Nhưng, chắc chắn 5h mẹ sẽ bật như lò xo dậy cho Cua bú bình, rồi 7h dậy chuẩn bị đi học. Sáng mai mẹ có một bài kiểm tra điều kiện. Và, mẹ cũng phải vừa đi học, vừa chăm Bống và Cua 2 ngày cuối tuần này nữa. Dì Thuỷ, dì Thảo về quê đám cưới rồi. Hic...
Nhờ Bống, nhờ Cua, mà mẹ tin là mình có đủ nghị lực, sức khoẻ và năng lượng để ...tiếp tục những ngày, những tháng, những năm...phía trước.
8 nhận xét:
Chị ơi tất nhiên là chị yêu Cua và Bống rồi. Yêu thì mới phải dạy con để con tự lập được chị nhỉ. Em bây giờ chưa tập được cho MA tự ngủ mà cứ áy náy mãi đây này. Chúc Cua mau khỏi ốm nha con.
Thương chị quá, phải tất tả lo cho em Cua. Mong bé mau khỏi bệnh để mẹ đỡ vất vả con nhé. Yêu :-)
Ôi, bé ốm lâu quá. Mong cho bé chóng khỏi ốm, để cả ba mẹ con cùng cười chứ :D Chị cũng cố gắng lên, chị nhé.
Chúc em Cua hay ăn chóng lớn, đỡ ốm vặt để bố mẹ vui hơn nhiều nữa
Viec gi ma phai lan tan ha chi?. Nhieu nguoi cung bao em la me qua lam chi a. Vi em cung khong be con, khong ngu voi con, va con rat nghiem khac voi con nua co. Nhung tren doi nay, ai thuong yeu Toan va Tam bang me cua chung no nao. Minh day con tu lap la dung robi down i. Yeu con ma cu ap u no trong vong tay minh thi lon len chung se khong tu lap duoc dau, em nghi vay. May ngay nay em cung bi down tinh than lam, nhung van phai co thoi. Con nhieu dieu tot dep o phia truoc ma.
Zithromax - anh Ryan dot truoc cung dung loai nay day em Cua a, anh cung tung bi viem phe quan nhu em!
Chuc em chong khoi, an ngoan, ngu ngoan, mau lon cho me do vat va em nhe!
Cua mau khỏe nhá con. Đọc xong mới thấy làm mẹ vất cả quá, mong chị giữ gìn sức khỏe để luôn có mặt bên Cua và Bống. Mẹ ngoan. ^^
Giờ thì em có thể chia sẻ với chị nỗi vất vả khi nuôi con rồi nhưng ơn Trời trộm vía DT không quấy khóc.Giờ cũng chỉ mong em Cua mau khỏi vì em biết đấy chính là lời chúc sức khoẻ cho chị.Cố gắng chị nhé.
Đăng nhận xét