27 tháng 5, 2007

Đã về...

Cuối cùng thì 2 tuần của mẹ con tớ đã trôi qua. 2 tuần mà mình tưởng chừng như là 2 tháng vì cái nóng nực và cảm giác mệt mỏi. Mệt như chưa bao giờ mệt thế. Lên lớp nói xa xả cả ngày. Lớp thì có tới 107 học sinh. Người già nhất sinh năm 1944 (chỉ kém ba mình có 1 tuổi) và người trẻ nhất sinh 1985. Mình cũng quen lên lớp như thế này rồi, nên cũng chẳng có gì làm mình ngượng ngiụ hay lúng túng cả. Chỉ có điều, nhiều lúc nghĩ mỏi thế này, nếu không giảng nhiệt tình thì áy náy với lương tâm nghề nghiệp, mà giảng hết mình rồi học sinh cũng chẳng "nhồi" hết vào đầu. Hỏi kiến thức cơ bản nhất, với học sinh ít tuổi nhất (nghĩa là vừa mới xong phổ thông) thì cũng ù ù cạc cạc, chả còn nhớ gì nữa...


Nhưng giảng ở những lớp tại chức này, thì chỉ mệt vì nói nhiều thôi, chứ tinh thần thoải mái, không bị ức chế vì học sinh đều ý thức tốt, chăm chỉ đi học, giữ trật tự và chép bài nhiệt tình, đầy đủ (mặc dù khi kiểm tra vở, thì rất nhiều học sinh "già" chép sai hết cả ). Hội trường chật chội, mic thì chập cheng, nói hết sức rồi mà học sinh vẫn kêu chả nghe cô nói gì. Nhưng điều làm mình nhớ nhất, là tình cảm và sự quan tâm chăm sóc của các chị học viên, đặc biệt là chị Hiên - lớp phó. Tất nhiên, chị làm vì trách nhiệm lớp giao là chăm sóc cô. Nhưng cái cách chị chăm sóc mình, không phải chỉ vì trách nhiệm mà còn đầy ắp tình cảm. Gọi là chị, vì chị còn trẻ, chứ chị cũng sinh năm 1956 rồi, sắp đón cháu ngoại rồi. Hai chị em rất hợp nhau, nhiều lúc thấy chị chăm mình quá, mình cũng ngại nên bảo chị "Chị đừng chăm em như chăm con mọn thế" he..he...Nhất là hôm thứ 2 tuần trước, đang giảng trên lớp thì mình ngất xỉu. Nhanh thật, vừa mới nói với lớp là tôi thấy mệt mệt, lớp nghỉ sớm một chút. Nói xong là thấy trời đất tối sầm lại, quay như chong chóng và không biết gì nữa. Chẳng nhớ mọi người dìu mình về phòng thế nào. Cả lớp nháo nhác hết cả lên, gọi cấp cứu ầm ĩ. Mồ hôi toát ra, mặt mũi và chân tay lạnh ngắt. Các chị pha nước gừng đường cho uống, pha sữa rồi gọi bác sĩ tiêm chích cuống cả lên. Mình lúc í tỉnh rồi thì điều đầu tiên là nghĩ tới em Khoai Lang, không biết em có bị ảnh hưởng gì không? Chiều chị Hiên đưa đi siêu âm, may quá em vẫn bình an. Mà lại rất quậy nữa, bác sĩ phải rất khó khăn mới đo được chiều dài đầu mông của em. EM phát triển rất tốt. Mình nhẹ cả người. Gọi điện cho anh Dậu, anh nói có lẽ cái tim lại làm mình mệt rồi. Tuần sau về phải sang siêu âm lại tim đấy, không được chủ quan như thế nữa....


Giờ là chuyện em Khoai Tây. Em theo mẹ đi giảng từ khi mới 2 tháng tuổi nên những chuyến đi xa thế này với em đã thành quen lắm rồi. Em chẳng quấy khóc mè nheo gì mẹ cả. Tuần đầu tiên mẹ cho em đi theo mẹ, mang theo cả mợ Phương và em Hến. 2 chị em có 2 ngày chạy nhảy ở Ngân Hàng Nhà Nước Thái Bình. Học sinh của mẹ hỏi nhóc nào là con cô giáo, mẹ đố lại mọi người thì mọi người chỉ ngay em Hến vì "Nhóc này còn có nét giống cô" hic...Vì em Hến giống bên nội mà, con cũng giống sịt bên nội...Hết 2 ngày, em ngoan ngoãn theo mợ Phương lên xe bus về nhà ông bà ngoại ở với cậu mợ. Thế là hết mấy ngày sau đó, mẹ nhớ con trằn trọc không thể nào ngủ được. Còn con ở nhà với cậu mợ thì cực ngoan, tự ăn, tự uống sữa và chơi với em Hến rất ra dáng đàn chị. Mỗi lần mẹ về, là con mừng rỡ vô cùng. Ở nhà con nhớ mẹ, nhớ ba nên cũng có lúc "tranh" mẹ với em Hến, tội nghiệp lắm.


Chiều qua 2 mẹ con lên Bắc Ninh. Đi xe từ TB lên HN thì không có điều hoà, trời lại nắng nên rất nóng. Đến khi chuyển sang xe 203 tuyến HN-BG thì lại lạnh. Thế là con say, nhưng trước khi nôn lại còn hỏi mẹ:


- Mẹ Giang có say xe không?

- MẸ không say con ạ, thế con có say không?

- Bống say xe lắm.

- Say thế nào? Sao con biết là say?

- Bống buồn nôn, Bống nôn rồi (lần đầu không kịp kìm chế, con nôn luôn ra quần áo mẹ. Nhưng lần sau thì đã biết bảo mẹ trước nên chú phụ xe đưa túi nilon cho)


Xong thì con ngoan lắm, lại gối đầu lên đùi mẹ ngủ ngon lành. Về tới nhà là gọi ba ríu rít. Cả tối qua quấn chặt lấy ba. Con nhớ ba lắm lắm đấy...



Đấy, mẹ con mình đi về, còn đang rất mệt, nhưng vào blog, đọc comment và quick comment của mọi người thấy xúc động quá, viết tạm cái entry tóm tắt này thay lời cảm ơn tất cả bạn bè của mình. Chúc mọi người chủ nhật vui nhé


15 nhận xét:

Mint nói...

:X Ôi mẹ Giang và Bống về rồi đấy à...
Mẹ Giang đi khám chưa đấy? Không được chủ quan nhé!
Hôn Bống!

Xuan Hai nói...

Hoa ra 2 tuan qua la chi di day tai chuc a. Di suot 2 tuan nen chac met chi nhi? Truoc day em thuong thi chi day nua tuan roi ve, tuan sau moi di tiep ma con thay met. Phuc chi ghe. Nhung noi that, nhung lop nay ma ap dung chuong trinh nhu cac lop chinh quy thi toi cho ho lam, hoc tap trung chi vai tuan thi sao tiep thu bang cac em chinh quy duoc,hihi. Luc ra de, chi G cho de, de ho nho chi nhe, :). Cuoi tuan vui ve nha chi!

Thanh Hà nói...

Khổ thân ! Bà bầu mà vẫn quần quật, lại còn cả Bống cũng bị khổ lây. 2 mẹ con nghỉ ngơi cho lại sức đi nha :D

NGALINH.LĐ nói...

có những lúc em nghĩ, thôi sau này khó tìm được người hợp mình cả đời,hễ mình chuệch choạc với xung quanh thì tìm trọng tâm ở con mình. Nếu mình quị,nhìn con mình mà cố nốt với đời:)
Chuyến đi này phải nói là 3 mẹ con đi chứ:)
Chị đã vất vả rồi!Nghỉ ngơi chị nhé, đề nghị bố Bống xoa lưng cho mẹ Bống cái. Thật lòng chúc ba mẹ con luôn bình yên và được phù trợ.
Cố lên chị!

ılılıP1u9 n P14yılılı nói...

Home sweet home, chị và Bống. :D

Viola nói...

mừng về nhà! >:D<

Mẹ 2Khoai nói...

@Xuân: Ừ, bài kiểm tra thậm chí cho mang về nhà làm (toàn nhờ con cháu làm hộ í) thế mà nếu chấm chặt thì trượt như rạ í em ạ, chị cũng hiểu những lớp thế này mà, nên thông cảm cho họ thôi.
@Plug: Chú phải welcome cả cháu Khoai Lang chứ? Cháu nó mới là dũng cảm, mẹ ngất xỉu mà vẫn quậy tưng bừng :))
@emNga: Thế nàng đã về chưa hả nàng?
@NgaLinh: Em có suy nghĩ giống y như chị, phụ nữ thường nghĩ thế em ạ. Khi có con thì con luôn là số 1.
@Hà: giờ thì mẹ con cháu nghỉ bù đây, ngủ suốt ngày, keke

Tóc Bay Váy Lượn [aka Chồi Non] nói...

Mừng về nhà!
Em Bống ngoan ghê!
Mẹ và em Khoai Lang cũng phải "ngoan" đấy nhé!
:P
Nghỉ ngơi cho khỏe chị nhé!

Vợ béo ỉn nói...

Đi về bình an rồi hả chị? Cứ nói đến cái xe khách đi về nhà mình mà thấy sợ cho mẹ con chị. Bao nhiêu năm rồi nó chẳng thay đổi được tẹo nào cả chị nhỉ. Vẫn nhồi người như nhồi vịt ý, vừa đông, vừa chật, vừa nóng, xe thì cũ kỹ, rồi người đi thì tha theo đủ thứ. Nói chung là em chẳng có hy vọng gì cải tổ ở cái chuyện vận chuyển hành khách ở Thái Bình cả. Oải lắm. Vậy là may mắn rồi, nghỉ ngơi nhé chị.

xung danh anh hung nói...

đón mừng mẹ con nhà Khoai đã về nhà!!! Khổ thân em Bống, say xe là khổ nhất trần đời đấy!

2Ti nói...

Oén cằm 3 mẹ con nhà Khoai. Giữ gìn cho bé Khoai lang nhé em :)

Ngáo ộp nói...

Thương cả nhà chị!

Demento® nói...

Hì hì, nhớ 2 mẹ con quá xá :)

Bun nói...

a, có phải chị giảnh bài ở Thái Bình không? Hehe, hồi xưa em ở đấy đấy, hehe

Mẹ 2Khoai nói...

@1236: Em Bống và Khoai Lang thì ngoan rồi nên mẹ cũng phải cố gắng "theo" các con chứ, em nhỉ?
@Mint: Tuần tới chị mới đi khám, đi siêu âm 4 chiều và siêu âm tim luôn một thể mà.
@XDAH: Nhưng em Bống say xe thế mà vẫn rất ngoan nhé, không quấy khóc, không kêu ca nhé. Nể chưa?
@NHung: Ừ, giờ chỉ cần nghĩ tới từ xe khách TB thôi là chị muốn xỉu rồi đấy. Dã man con ngan. Chẳng biết bao giờ mới cải tổ được. hic
@Titi: Vầng, mấy hôm nữa 3 mẹ con em sẽ có mặt ăn mừng anh Tí ạ.
@Ngáo: Cảm ơn em. Mong gặp. Mong lắm lắm.
@Dementor: chú phải nói là 3 mẹ con chứ? hí hí
@Bun: Ôi ôi, chị là người Thái Bình đấy. Thế em ở chỗ nào TB? Có phải gốc TB không? Trái đất lại tròn rồi :))