17 tháng 11, 2006

Bạn đã trở về!






Ảnh này trong ngày ăn hỏi bạn. Tớ luôn muốn chúng mình nắm tay nhau như thế này



Bạn đúng là bạn hiền, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bạn tên Hiền và bạn thật sự là bạn "hiền" của tớ. Đối với tớ, bạn thật sự là một người bạn, không-phải giống như một người CHỊ -EM mới đúng. Chúng mình giống nhau đến nỗi hồi bạn đi lấy chồng, mình về nhà bạn ở cả tháng, khách tới nhà cứ hỏi bố mẹ là sao tưởng con gái anh chị đi lấy chồng rồi cơ mà?
Chúng mình quen nhau từ khi nào nhỉ? Từ cái thời trẻ con bé bỏng, với niềm đam mê sách báo. Và báo TNTP là nhịp cầu của tình bạn 2 đứa. Năm ấy tớ học lớp 8. Tớ vẫn nhớ vì một cái cuộc thi nào đó trên báo TNTP mà bạn biết địa chỉ của tớ...Và những lá thư đi - về gắn kết tình cảm của bọn mình. Ngày tớ lên HN thi ĐH, tớ vẫn nhớ Bạn,  Thảo, Trang đưa tớ đi ăn chè, đi chơi khắp HN. Hồi viết thư, tớ thân với Thảo hơn. Nhưng lên học ĐH, thì tớ mới nhận ra bạn rất hợp với tớ. Bạn hiểu và biết chia sẻ với tớ. Chúng mình thật sự vì nhau và thân nhau như ruột thịt. Tớ yêu quý bố mẹ bạn, và bố mẹ đã nhận tớ là con nuôi (tớ cũng thật sự ân hận vì trách nhiệm làm con của tớ với bố mẹ còn ít quá. Tớ ở xa chả về thăm bố mẹ thường xuyên được). Chúng mình khác nhau về cá tính. Nhưng dường như đó là "sự bù trừ" nên càng gắn bó và thân thiết nhau hơn. Tớ nhớ lắm ngày tớ tốt nghiệp ĐH, tay trắng, thất nghiệp. Khoảng thời gian đó thật kinh khủng. Nhưng bạn đã ở bên tớ, chia sẻ với tớ từng mớ rau, cân gạo...Bạn cực kỳ tế nhị, bạn biết tớ "ngại" và giữ ý nên bạn luôn tự làm mọi việc, tớ cực kỳ cảm động mà không nói lên lời.

Tớ nhớ, mỗi lần tớ buồn, bạn chẳng bao giờ hỏi tớ thế này thế nọ, chẳng bao giờ khuyên tớ nên thế này, nên thế kia...Nhưng bạn luôn dành thời gian đến với tớ. Đưa tớ đi dạo, có khi 2 đứa đi lòng vòng phố phường cả buổi mà chẳng nói gì với nhau. Nhưng tớ biết, trong im lặng, bạn là người thấu hiểu và chia sẻ với tớ nhiều nhất.  Những khi bạn buồn, tớ cũng bỏ hết mọi việc, về với bạn...Hai đứa lại xách xe đi như ma làm ngoài đường. Đi xem phim và về nằm nói chuyện với nhau cả đêm...

Tớ nhớ, lần bạn bị ốm nặng, nhìn bạn gầy xanh xao trên giường tớ muốn ứa nước mắt. Bạn phải vào viện, nằm ở khoa lây. Tớ bỏ qua hết mọi sợ hãi bệnh viện (mà tớ vốn cực kỳ sợ) để luôn ở bên bạn. Để nắm tay bạn, để nhìn thấy bạn khá hơn lên, để giúp bạn ăn từng thìa cháo, ngủ cùng bạn cho bạn bớt sợ bệnh viện và mẹ bớt mệt mỏi vì cả ngày phải ở đó...

Tớ nhớ, khi bạn quá đau khổ vì bị phản bội trong TY, tớ đã khóc với bạn nhiều lần. Tớ gọi "thằng cha" kia ra nói chuyện để rồi muốn ...đấm cho hắn một quả vì làm bạn tớ đau lòng.

Tớ nhớ, khi bạn lấy chồng, tớ lăng xăng bên bạn, nhìn bạn cười hạnh phúc mà tớ nhẹ lòng. Ngày bạn theo chồng vào SG, tớ ra sân bay tiễn bạn mà lòng nôn nao, bâng khuâng...Tớ khóc ngon lành ở sân bay khi bạn khuất vào trong. Tớ bỗng thấy hụt hẫng vì rồi đây tớ không còn có bạn lang thang nữa. Tớ không còn bạn chia sẻ từng cái áo, cái váy đẹp..Mà em bạn bảo rằng "Nửa tủ quần áo của chị Hiền là của chị Giang, nửa tủ quần áo của chị Giang là của chị Hiền.."...bạn đi, tớ chống chếnh một thời gian dài, nhớ bạn kinh khủng. Hồi í không có internet như bây giờ, di động cũng không có, và cố định thì cực đắt. Lâu lâu, tớ mới dám gọi điện cho bạn...Và viết thư cho bạn, tớ biết bạn luôn muốn nhận được thư tay...

Tớ nhớ, khi biết tin bạn có em bé, tớ đã mừng như thế nào. Khi đó, tớ còn là "con gái", vụng về lắm trong việc chăm bà bầu. Nhưng nhìn thấy bạn gầy héo, tớ lo vô cùng. Tên con gái Hà Minh có một phần "ý tưởng" của tớ. Tớ yêu con gái Hà Minh vô cùng. Nên giờ con gái tớ cũng là Minh- Nguyệt Minh. Tớ muốn chúng lớn lên như chị em trong nhà, thân thiết như ruột thịt...

Rồi tớ cũng lấy chồng, cũng có con, cũng bị cuốn vào vòng xoáy cuộc sống. Thời gian chúng mình dành cho nhau ít hơn. Nhưng tớ luôn tin rằng, dù bạn ở đâu, dù mỗi năm chúng mình chỉ gọi cho nhau vài  lần, viết vội cho nhau vài chữ trong ngày sinh nhật...Bạn vẫn luôn là người bạn yêu quý trong trái tim tớ. Và tớ cũng luôn là người bạn mà bạn luôn quan tâm, chăm sóc, chia sẻ khi tớ cần nhất....

Hôm nay, bỗng dưng tớ nhận được tin nhắn bạn đã chuyển về Hà nội, cả nhà đã về. Bạn đã trở về. Bạn có biết tớ vui mừng đến như thế nào không? Lòng tớ bỗng hoan hỉ? Bồi hồi và hạnh phúc. Thế là rồi đây, chúng mình sẽ lại có dịp đi xem phim với nhau, đi dạo phố với nhau, tụ tập gia đình ăn uống với nhau....

Tớ biết, tớ viết cái entry này- có thể bạn chẳng bao giờ đọc được, vì bạn chẳng có blog, bạn cũng chẳng dùng internet...Nhưng tớ quá hạnh phúc với cái tin BẠN ĐÃ TRỞ VỀ!

7 nhận xét:

2Ti nói...

Bạn của em thật là sướng khi có người bạn như em.

Mẹ 2Khoai nói...

@Diều hâu: Diều hâu là diều hâu, nhưng trong lòng bạn bè, diều hâu là...thiên nga đấy. hí..hí..Chị có ít nhất 4 người bạn cùng chia ngọt sẻ bùi với mình đấy em ạ. Đấy là những người thật sự như "ruột thịt". Chị đã chơi với ai là thân, không thì chỉ là xã giao, chứ không thích kiểu nửa vời. hì.hì..
@Titi: Chị ơi, em mới là may mắn vì có một người bạn như Hiền đấy chị ạ. Hiền tuyệt vời lắm. Em còn chưa nói hết đấy

ılılıP1u9 n P14yılılı nói...

Vui quá chị nhỉ! Có một người bạn thân thiết thế đã là một thành công nho nhỏ trong đời rồi.

Mẹ 2Khoai nói...

@Plug: Ừ, hôm nay chị cực kỳ vui em ạ. Cái tin bạn chị trở về làm chị cứ bồi hồi, nôn nao y như...đón người yêu í. hì..hì...Chị luôn tin tuyệt đối rằng bất cứ điều gì xảy ra, chị và bạn chị luôn luôn là bạn thật sự của nhau. Vì nhau và yêu thương nhau.

dieuhau nói...

Úi rùi bạn tên là Hiền là bạnhiền.Chớ vậymình tên làdiều hâu thì là...à???:(((
Emcũng toàn coys tưởng tên con bạn bè.Nhưng nhiều tên lung linh em đưa rachả thấy chọn .quanh quẩn chỉ toàn Minh với Ngọc.Thảm! ghét lắm!
Có một người bạn tốt quý hơn một tài sản giá trị đấy chị à!
Chúc hai chị mãi mãi "bên nhau"!:)))

Bi Ngầu nói...

Một tình bạn đẹp, Bi thích tình bạn đẹp.

Nhím tồ nói...

Chúc mừng mẹ vợ nhân ngày nhà giáo nhé, ở nhà chắc đầy hoa ... à, hôm nay con đã đọc trên vnexpress đấy nhé... và con thấy sướng khi mẹ vợ có nhiều bạn tốt như vậy