Đã một thời dòng sông chảy đi đâu?
Nên nước biếc nặng màu thương nhớ
Nghe sóng vỗ, xót xa, nức nở
Bâng khuâng buồn..
Ta thương sông…
Một cánh buồm đơn côi chờ mong
Từ lâu lắm mà trời không nổi gió
Cứ lặng lẽ
Suốt đời lặng lẽ
Dù trăng lên
Trăng lặn
Rất vô tình…
Sông vẫn trầm tư thổn thức một mình
Con đò nhỏ vẫn đơn côi đợi gió
Hai nỗi buồn đã hoá thành thương nhớ
Nơi cánh buồm lặng lẽ trên sông
5 nhận xét:
@Na: Hôm qua moi trong tủ, ra một cuốn NK chị viết từ năm 93,có cái bài này, nên post lên đó em ạ. Dường như, chị đã DỰ CẢM cho mình chuyện tình cảm rồi, nên thơ nào cũng buồn, em nhỉ?
Em chả dám nhận xét thơ văn đâu. :D
Là thơ chị viết?
Kỳ lạ thật, chưa đầy 18 tuổi mà thơ đã vậy rồi! T cũng ko nhận xét, mà chỉ cảm nhận niềm thương, nỗi cô đơn, xót xa, nức nở của sông, của buồm thôi...
@Thắng; Bạn rất hiểu mình đó.
Đăng nhận xét