28 tháng 9, 2006

Tự hát

Sẽ chẳng bao giờ anh biết được đâu
Trong tiếng nức nở của cơn mưa mùa hạ
Từng giọt buồn

Tí tách
Rơi trên lá
Có cô bé đứng chờ
Giọt hạnh phúc sẽ rơi


Sẽ chẳng bao giờ anh biết em đâu
Bởi quanh anh, em mờ nhạt quá
Em vẫn chờ
Cô đơn
Rất lạ
Dẫu cuối cùng
Chỉ là hư vô

Chẳng dám nói với anh
Em gửi vào câu thơ
Mình em đọc- không bao giờ anh biết
Dẫu nỗi nhớ trong em cồn cào da diết
Rồi cuối cùng là phiến đá
Lặng câm!

6 nhận xét:

T A D A ® nói...

Sao chị nhóc lỳ dạo này nhiều tâm trạng để làm thơ thế nhỉ? Em thì lười kinh khủng rồi. Mấy hôm nay lại còn mưa tĩ rã nữa chứ. Chị thông cảm cho em dạo này công việc cũng bắt đầu nhiều lên nên ko cho phép mình blogging nhiều như trước. Nhưng tự hứa là vẫn ghé nhà chị hàng ngày đấy nhá...

Mẹ 2Khoai nói...

@Lê Thắng: Cảm ơn em, hic..hic.,chị chả có tâm trạng đâu mà làm thơ bây giờ em ạ. Lâu lâu nổi hứng, moi ra được một quyển sổ, có những bài thơ từ bao giở bao giờ, nó lại đúng tâm trạng của mình bây giờ, thế là post lên thôi. Thơ này, từ khi chị chưa tròn 18 tuổi đâu, em nhá!

Bảo Anh nói...

Khổ cuối hay chị ạ

Thangtrt nói...

Anh ko đọc nhưng có những người bạn đọc. A ko biết nhưng có những người bạn biết...
Cũng rất mong bạn BÌNH AN và HẠNH PHÚC!

2Ti nói...

Có cho ông xã đọc những bài thơ này ko? Fản ứng thế nào? Nếu chưa thì hãy cho ông ấy đọc đi nhé. Thân.

Mẹ 2Khoai nói...

@Titi: Không chị ơi, ông í chả bao giờ quan tâm tới thơ thẩn của em làm gì. Thôi, như thế có khi cũng hay chị ạ