Ngủ đi anh hỡi
Tóc bạc thêm rồi
Em thương tóc rối
Em thương mắt sâu
Nỗi nhớ ở đâu?
Chẳng về bên ấy
Nỗi nhớ trốn chạy
Để em tủi hờn
Ngủ ngoan môi hôn
Đêm nồng nàn nhớ
Ở đây hơi thở
Vương vấn anh hoài
Thế gian trần ai
Bao nhiêu lo lắng
Có em vẫn lặng
Bên anh mỗi ngày
Chẳng phải cơn say
Hôm sau bừng tỉnh
Tình em như biển
Sóng vỗ miệt mài
Ngủ ngon nhé ai
Thôi đừng nhăn trán
Tay em ấm nóng
Ngủ ngon...ngủ ngon....
Tóc bạc thêm rồi
Em thương tóc rối
Em thương mắt sâu
Nỗi nhớ ở đâu?
Chẳng về bên ấy
Nỗi nhớ trốn chạy
Để em tủi hờn
Ngủ ngoan môi hôn
Đêm nồng nàn nhớ
Ở đây hơi thở
Vương vấn anh hoài
Thế gian trần ai
Bao nhiêu lo lắng
Có em vẫn lặng
Bên anh mỗi ngày
Chẳng phải cơn say
Hôm sau bừng tỉnh
Tình em như biển
Sóng vỗ miệt mài
Ngủ ngon nhé ai
Thôi đừng nhăn trán
Tay em ấm nóng
Ngủ ngon...ngủ ngon....
2 nhận xét:
Bài thơ hay lắm, nhưng theo anh biết thì tóc bạc rồi sẽ chẳng ai thương nữa đâu. Hic!
Anh Thụy ơi, đừng bi quan mà, tóc bạc rồi vẫn thương chứ? Em...thương :)
Đăng nhận xét