Mình em với nỗi nhớ
Rơi nghiêng một sợi buồn
Đêm vắng sao thật lặng
Ngày thành ngày không tên
Em chờ tiếng gõ cửa
Của người-dưng trước nhà
Buồn rơi thành dấu hỏi
Với một người-lạ-xa
Có thể rồi sẽ qua
Như tơ trời rất nhẹ
Trên mi, rơi rất khẽ
Một giọt nước mắt buồn
Tan loãng giữa thinh không
Lời thương - người chưa nói
Cái nắm tay rất vội
Em mãi hoài nôn nao....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét