20 tháng 5, 2010

Cay mắt...

Hôm nay em thấy buồn quá. Nỗi buồn cứ thường trực trên khóe mắt em, chỉ chực rơi xuống. Ah, đúng ra là từ chiều qua, khi có người nói với em rằng "Anh rất khó chịu khi đọc blog của em" - thì em cứ như người bước hụt. Em bảo thế thì từ bây giờ anh đừng đọc blog của em nữa. Vì cách nhau hơn 1000km nên người không thấy mắt em ngấn nước khi nói câu đó đâu.

Ngày xưa, cũng đã có người nói với em rằng, đọc văn của em buồn lắm. Chẳng giống em bên ngoài chút nào. Ở đời thường, em là đứa tưng tửng, hay nói hay cười (đấy là cái thuở 18-20 ấy, cái thuở em đã biết viết văn và thơ tình ấy)....

Ngày xưa, cũng đã có người nói với em rằng, đọc blog của em nặng nề lắm. Buồn lắm. Bởi đời thường em là người khá hài hước, đầy nhiệt huyết sống. Đến nỗi bạn trai của em em còn bảo, nếu ai ở gần chị chắc là chẳng bao giờ giận chị lâu được nhỉ?

Ở rất gần em hàng ngày, là đồng nghiệp, là học sinh của em. Cũng chẳng mấy ai nhìn thấy em buồn. Có hôm em lên lớp, thần mặt ra mấy giây. Chỉ có cậu học trò nhạy cảm đã nhắn cho em "hình như hôm nay em thấy cô không được vui hả cô?" - một tin nhắn của học trò, cũng làm em thấy cay mũi vì xúc động.

Sếp trực tiếp của em, ở gần em hàng chục năm rồi. Mà hôm xưa mới vỡ lẽ khi nói với mẹ em "Cháu cứ nghĩ cuộc sống của G không đến mức như thế. Tưởng chỉ là xô xát vc bình thường thôi..." - Thì nào có ai thấy em kêu ca hay buồn bao giờ?

Từ khi còn rất nhỏ, em tự dưng đã có linh cảm rằng, cuộc sống của em sẽ không tròn vẹn. Cuộc sống của em sẽ rất nhiều những cái "nặng lòng" - Em cũng chẳng biết em viết từ khi nào? Có lẽ em cần trút lòng mình, trút ra những nỗi niềm chất chứa trong lòng mình thôi....Mà anh ĐMT đã từng nói với em, mà em thấy rất đúng "Đàn bà làm thơ là khổ lắm". Nhưng: "Nỗi buồn nhiều như gió. Em biết giấu đi đâu?" - Đành giấu vào những con chữ như vậy thôi...

Và bởi vậy em đã nói với người rằng, vì sao blog của em tên là NHÀ RIÊNG? Vì sao em lại luôn tự nhủ rằng ở đây là chốn mà em cảm thấy "BÌNH YÊN TRONG NHÀ MÌNH" - Đúng vậy Người ạ, Em chẳng dễ dàng chia sẻ, không dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Em có Người, tưởng chừng có thể chia sẻ với em mọi chuyện thì cuối cùng em cũng tự nhận ra, em phải tự mình đi qua mọi chuyện của riêng mình.....

Và bởi thế, đây là nơi mà em trút ra được những gì mà em chất chứa trong trái tim không khỏe mạnh của mình, để em có nhiệt huyết sống, để em có thêm nghị lực, can đảm... Chứ đâu phải như Người nói "Những lời động viên của mọi người cũng chỉ là lời nói mà thôi" - Em viết đâu phải vì mục đích để mọi người động viên, chia sẻ hay cầu mong sự thương hại của mọi người? Mặc dù khi biết rằng có những người anh, người chị, người bạn, người em vẫn dõi theo em, vẫn động viên và nắm tay em khi em yếu đuối nhất, khi em buồn và khi em tổn thương- thì em cũng cảm thấy thật sự xúc động và muốn ứa nước mắt...

Người chẳng hiểu được đâu, nỗi buồn của em nhiều như gió ấy....

Tối nay, dự lễ kết nạp Đảng viên mới xong, em và em Huệ, em Viên đã ra bờ Hồ ngồi hóng gió, ăn mực nướng, uống cốc bia đá lạnh và tâm tình với nhau...Em đã muốn khóc, thật sự là muốn khóc...Cũng bởi cuộc điện thoại của Người. Muốn sẻ chia mà em chẳng biết nên làm gì? Thậm chí muốn nói với Người rằng, coi như đó là "hạn", là "của đi thay người" - Mà em cũng chẳng nói được, thấy nó cứ sáo rỗng làm sao???

Và, em đã trút sang một người những suy nghĩ, tình cảm của em rất chân thành và thẳng thắn...Người mà em cũng đã từng giận dỗi...Nhưng em vẫn nhận ra rằng, đó là người BẠN LỚN của em, là người em có thể khóc khi buồn nhất, em có thể nói được những chuyện chẳng đầu chẳng cuối của mình....Dù chúng ta rất khác biệt nhau, em vẫn luôn cảm ơn Người đã luôn đủ kiên nhẫn lắng nghe em. Mà nghiệm ra rằng, khi em vui, khi em đang hp và bình yên, em có mấy khi ới tới Người đâu nhỉ?

Người nói, vì đó là sự thân mật và gần gũi...Chỉ có tình cảm đó mới đủ để chia sẻ những chuyện không vui...

Phải vậy không?

1 nhận xét:

Thuy Dam Minh nói...

Biết là em đang buồn, nhưng cũng mừng cho em vì có một người bạn lớn. Bạn thân là vậy em ạ! Khi mình vui, họ không cần mình phải chia sẻ niềm vui. Vậy nhưng khi mình buồn, mình gặp trắc trở, bạn lại sẵn sàng chia sẻ, giúp đỡ mình. Đọc bài của em, thấy em chất chứa nhiều nỗi niềm quá. Quên bớt muộn phiền đi em ạ!