2 tháng 4, 2010

Nghĩ

Mấy hôm nay bận điên rồ. Không có thời gian ngó tới blog. Nhưng vẫn thường tranh thủ lúc giải lao giữa tiết, lúc ngồi trên xe bus, lúc chờ mang đồ ăn lôi cái mobile ra đọc blog của...hàng xóm. Nhưng không thể comment trên mobile được vì quá chậm. Nên các hàng xóm yêu quý của em, em rất xúc động khi các hàng xóm nhắn tin hỏi thăm em vì sao vắng bóng và em có lúc muốn khóc vì điều đó đấy ạ.

Em Hạnh thân yêu dúi cho mình một việc làm thêm. Mới làm thì cũng hơi mất thời gian và ...đau lưng vì phải ôm máy tính nhiều. Nhưng chắc vài hôm quen thì sẽ ổn. Giờ mình sẽ kiếm thêm vài việc con con để làm. Vừa không còn thời gian buồn phiền, nghĩ ngợi. Vừa có thêm money cho 2 nàng. Đôi lúc nghĩ, từ nhỏ tới lớn, mình đã quen chịu đựng, quen vất vả. Và thấy những việc mình làm và kiếm được tiền dù là rất nhỏ cũng thật đáng quý. Nhưng mình cũng chẳng hiểu vì sao có những người đàn ông to khỏe gấp đôi mình, lại luôn luôn "kén" việc và không thể chịu trách nhiệm với chính con mình sinh ra nhỉ? Haizz...

Nhắc tới hồi nhỏ, mình bé tí bé tẹo. Nhà thì nghèo. Ba mẹ rất vất vả. Nên dù ba mẹ không ép buộc mình vẫn đi nhận bao tải về khâu, rồi bóc lạc, rồi nuôi một đàn vịt, một con lợn sề, ... Chẳng được đi học thêm như chúng bạn, nhưng mình cũng chẳng thấy buồn và tủi thân. Vẫn cố gắng học tốt và ba mẹ chẳng bao giờ phải lo nghĩ về chuyện học hành của mình...

Rồi tốt nghiệp ĐH, cầm cái bằng cử nhân giữa đất HN mà chẳng biết mình nên làm gì, bắt đầu từ đâu? Đi ngang qua KS Hilton hồi đó chuẩn bị khai trương đang tuyển người. Thế là xông vào xin tuyển. Phỏng vấn mất 1 buổi chiều, qua 4 người phỏng vấn. Mình được đi làm. Công việc đầu tiên là ...bồi bàn. Đứng stand by cho một cuộc họp báo về 2 bàn chân sưng vù. Mấy ngày đầu chưa quen việc, cũng thấy tủi thân nhưng mỗi buổi sáng thức dậy lại nghĩ "nếu mình không cố gắng, thì lỡ cuộc đời không may mình lại vất vả hơn thì làm sao chịu được?" và lại đi làm. Trong khi bọn bạn nó ngạc nhiên, tai sao cầm bằng cử nhân ngoại ngữ lại đi làm bồi bàn?

Ờ, nhưng mà thấy khoảng thời gian đó, cho mình được rất nhiều điều. Mình học được tính kiên trì, học được tính cẩn thận, học được nguyên tắc giao tiếp, học được cách cư xử...Học được rất nhiều mà nếu chỉ đi dạy thêm ở trung tâm Ngoại ngữ thì mình sẽ không có được...

Bây giờ, có một công việc "ổn định" nhưng thu nhập thì lại quá eo hẹp với cuộc sống của 3 mẹ con. Nhưng mình vẫn không thấy nản, vẫn đủ tự tin sẽ nuôi dạy các con một cuộc sống bình thường như bao bạn bè khác. Dù không phải là tốt nhất cho các con, nhưng mình tin rằng, các con sẽ hiểu và cảm nhận được....

Và thật ra, đôi khi cố nén một giọt nước ở phía trái tim...Để không bị vỡ òa :((

5 nhận xét:

HwangNguyen nói...

@ MCVB: "ổn định"
Đúng rồi Giang, "Ổn định" là điều tối quan trọng. Nếu cuộc sống bấp bênh sẽ khổ lắm, cho dù là bấp bênh về tiền bạc hay tình cảm cũng khổ Giang ạ.
Bọn trẻ nhạy cảm lắm đó em, chúng hiểu cả đấy.

"Chia sẻ!"
Anh để lỡ mất "Ổn định" nên anh buồn lắm, (mặc dù mấy em ấy vẫn gọi điện trò chuyện và động viên anh) có lẽ vì vậy anh thấu hiểu nỗi vât vả của Giang. Hãy cố gắng lên nhé!
(Một kẻ bị lạc lối giữa đại dương.)

Thuy Dam Minh nói...

Cố gắng lên em! Làm bồi bàn thì có gì là xấu? Chỉ những người lười nhác, không chịu lao động mới là người xấu thôi em ạ!

Mẹ Cua và Bống nói...

@Anh Hoàng: Cảm ơn anh đã đồng cảm và chia sẻ với em. Đúng là sự bất ổn bao giờ cũng khiến mình chông chênh, mệt mỏi. Nhưng em nghĩ anh vẫn còn thời gian để làm mọi việc "ổn định" mà. Quan trọng là mình đã tìm ra một con đường đúng cho mình, anh nhỉ?

@Anh Thụy: hì, hồi đó đi làm cũng hơi tủi thân nhưng em chẳng bao giờ xấu hổ vì công việc của mình. Bởi em đang kiếm tiền bằng sức lao động của mình cơ mà, anh nhỉ? Thời gian đó cho em rất nhiều điều đáng quý.

Lana nói...

@Mẹ Cua và Bống: Em có tin không? Chị có thời gian ngoài việc chính là làm luận án, chị làm đủ các việc từ bán hàng đông lạnh (hải sản), làm bếp ở tiệm bánh mì, công nhân nhà máy, đến dạy giờ thực hành cho sinh viên khoa toán và khoa engeneering của một trường ĐH khá danh tiếng. Lịch thời gian kín đến từng tiếng đồng hồ. Mệt. Nhưng chị không hề cảm thấy muốn phàn nàn, ngược lại chị enjoy vì mình kiếm được tiền bằng sức mình, và chị tự hào nữa là mình làm được những việc như thế MC&B ạ. Thật.
Bây giờ, nhớ lại quãng thời gian ấy, chị vẫn cảm thấy vui và tự hào và mệt :)

Mẹ Cua và Bống nói...

@Chị: Em tin chứ chị, bởi chị em mình vì con có thể làm được tất cả chị ạ. Em cũng chẳng bao giờ phàn nàn về những việc mình đã làm. Nhưng bây giờ trong môi trường "nhà nước" thì đôi lúc khiến em ức chế, mệt mỏi và buồn nữa. Nhưng cũng chỉ chút chút thôi chị ạ. Rồi lại tươi vui, hớn hở ngay í mà :-P