14 tháng 11, 2008

Sick...

Số mình đúng là số con ruồi bâu mừ lị. Cả năm khoẻ khoắn chồng ở nhà, đến ngày ốm nằm liệt giường thì chồng đi vắng...Vẫn biết anh phải lo cho chị, nhưng cũng hơi tủi thân chút xíu.

Sáng qua lên lớp tiết 1, trước khi đi còn rất tươi tỉnh, khỏe khoắn. Lại còn hào phóng cho con gái nghỉ học để đi đám cưới em Đức cùng trường nữa chứ. Hết tiết 1 vẫn bình thường. Vừa vào tiết 2 được một lúc thì thấy người hơi là lạ, choang choáng...Vẫn cố gắng hết tiết mới về. Về tới nhà thì bắt đầu ói, kg gượng lên được, nhà cửa quay cuồng...Thôi rồi, bệnh cũ tái phát. May là có các em và lũ học trò. Mà số mình như mực í, hôm cưới mình thì chị Yến (bs ở trường) có học sinh bị ngất không về được, tới hồi cưới con trai chị í (lấy em Đức trường mình) thì mình lại nằm liệt luôn. Chỉ có Yến mới lấy được ven tay của mình thì lúc í chị còn mải khách khứa, rồi chuẩn bị đi đón dâu...May là có em Ba Lan (hs 41G), em đã gọi được bạn tới truyền nước cho mình, nhưng em bs đó lấy mãi mới được ven, làm tay mình nát bét, tím bầm tím dập. Truyền được 2 chai nước thì kg còn nôn nữa, ngủ lơ mơ được một chút. Chiều ăn 2 quả trứng gà luộc và cốc nước cam xong, nửa tiếng sau lại ra cho bằng hết. Mà mình sợ cái bệnh quái ác này lắm. Nhớ lần đầu tiên bị, hồi đó kg có ai truyền nước, mình nằm 10 ngày, để bạn Hiền phục vụ, chăm sóc. Rồi lần về Bắc Ninh, em Thảo cũng được dịp xanh mặt, rồi mang bầu Bống, mang bầu Cua đều xỉu lên xỉu xuống. Mà cứ đột ngột tới chơi chơi vậy đó.

Hôm nay cũng nhúc nhắc dậy được một chút. Các em trong tổ và đoàn TN tới thăm. Ôi, xấu hổ chết đi được. Ai cũng nói thường ngày thấy mình lúc nào cũng cười, cũng khoẻ khoắn, năng động đi đi lại lại...Giờ nằm một chỗ, hic, đúng là không tin được.

Học sinh 42G mình đang giảng cũng xuống chơi, các em bảo chẳng giống cô hàng ngày chút nào. Ôi, giống sao được mà giống? Khi mà đường huyết của cô hạ tới mức báo động như thế rồi? mặt xanh như tàu lá. Mệt mỏi, bơ phờ...

Mình ghét cái bệnh tiền đình này, ghét cái hạ đường huyết này, ghét cái thiểu năng tuần hoàn não này...nó làm mình đã nằm là nằm luôn, kg nhúc nhắc được, sợ tiếng động, sợ ánh sáng...Con gái lớn thì vẫn nô nghịch, thỉnh thoảng chạỵ ra sờ trán mẹ hỏi "Mẹ ốm à?" , gái út thì leo lên người, vỗ tay bồm bộp vào mặt mẹ, cười khành khạch...

Thanks mọi người đã tới thăm, đã hỏi han, đã động viên tinh thần. Để bây giờ đã có thể online

3 nhận xét:

C'est la vie nói...

Mau chóng hết bệnh nha chị.Giữ gìn sức khoẻ .Mấy hôm nay em busy quá,ko online hỏi thăm chị gì cả.

C'est la vie nói...

Mau chóng hết bệnh nha chị.Giữ gìn sức khoẻ .Mấy hôm nay em busy quá,ko online hỏi thăm chị gì cả.

Nhật Minh nói...

Cố lên mẹ ơi, bệnh này dì ruột của em cũng mắc, khổ lắm, chả biết lúc nào mà đề phòng cả, chục mẹ mau khỏi để còn chơi với cua & Bống nhá! (commen 3 lần rùi đấy)