Giờ thì biết thương con, biết lo cho con. Ốm mà vẫn không yên lòng, vẫn phải ngóc đầu dậy lo cho nó ăn uống, vệ sinh buổi sáng...Muốn nằm cố một lúc cũng không được. Sao việc gì cũng phải tới tay mình thế nhỉ? Thần kinh căng thẳng rồi, muốn đập vỡ cái gì đó. Muốn đi đâu đó thật xa, muốn mình trên một hoang đảo...
Giờ thì biết, không có mình, con sẽ buồn, sẽ tủi. Thậm chí thấy mẹ buồn, nó cũng lủi thủi đến tội nghiệp, mà có khi còn bị mẹ đánh đòn oan, rồi chính mẹ lại khóc vì thấy mình tồi tệ, bất lực...Nhưng nếu mình mà chết đi rồi, thì những nỗi lo ấy cũng làm gì còn tồn tại trong ý thức nữa? Thế nên, chết cũng chẳng đơn giản chút nào...
Ôi, lại nói năng lảm nhảm rồi. Đau đầu quá đấy mà. Mỏi mệt quá đấy mà ...

1 nhận xét:
Mẹ 2Khoai oi, khi có con rùi mình mới phát hiện ra sự sống của mình ý nghĩa hơn bao giờ hết. Ráng giữ gìn sức khỏe nha
Đăng nhận xét